#4 [31/12/2021] Viết cho năm 2021.
31/12/2021
Viết cho năm 2021.
Năm 2021 của mình bắt đầu bằng một sự hồ hởi thận trọng.
Đầu năm mình ăn Tết và đón sinh nhật nhẹ nhàng, cứ nghĩ đại dịch đã lùi ra xa một chút, ít nhất là với đất nước của mình. Nhưng không, nó vẫn ở đó âm thầm tiến gần lại. Để rồi vừa qua sinh nhật mình, đại dịch như một đám cháy âm ỉ bấy lâu được gió trời góp sức thổi bùng khiến cho cả nước phải lao đao.
Hằng ngày Cha mình cập nhật tin tức trên đài, trên tivi, mình nghe văng vẳng biên tập viên nhắc đi nhắc lại ngày sinh nhật của mình vì họ lấy đó làm cột mốc để tính số ca nhiễm tăng thêm mỗi ngày. Tự dưng niềm vui họp mặt ngày sinh nhật của mình hồi tháng 4 mòn đi một chút.
Rồi lệnh giãn cách xã hội được ban hành, đó là những ngày tuy ở dưới mái nhà vững chãi nhưng trong lòng mỗi người trong gia đình ai cũng bấp bênh. Cha Mẹ lớn tuổi lo nhiễm bệnh, người trẻ như mình thì lo mất việc, mọi thứ mông lung vô định. Ai nấy cứ vật vờ nằm lên nằm xuống cho hết ngày, đầu nặng trĩu lo toang.
Cuối cùng cũng qua năm, chuyện gì đến cũng phải đến, có những thứ đã được bản thân đã tiên liệu trước nhưng khi đối mặt vẫn không khỏi bất ngờ. Nhưng âu đó cũng là điều sớm muộn, chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.
May sao giữa những điều mờ mịch ấy, mình tìm thấy một vài hạt mầm lấp lánh.
Thứ nhất đó là sự biết ơn, mình biết ơn vì dù khó khăn tất cả mọi người trong đất nước mình đang sống vẫn gắng gượng bước tiếp, cùng tựa vào nhau đi chậm vẫn không thoát lùi. Rồi đến công ty mình làm việc vẫn cố gắng trả lương cho nhân viên dù doanh bằng không. Dẫu rằng, không còn được gắn bó với công ty nhưng mình rất biết ơn vì công ty đã gắng đến phút cuối cùng.
Những sự quan tâm của những người bạn qua những tin nhắn, những cuộc gọi cũng làm mình ấm lòng. Những anh chị đồng nghiệp cũ thì quan tâm thăm hỏi. Còn đám bạn cùng lứa thì vừa biết tin mình thất nghiệp thì ồ ạt tìm việc cho mình. Cảm giác như tụi nó còn nôn kiếm việc cho mình hơn cả mình nữa cơ. Thật sự trân trọng những quan tâm đó.
Và mình biết ơn gia đình mình hơn hết thảy vì dù ai nấy đều mệt mỏi, nhưng vẫn giữ sự lạc quan để cho mình cái đứa nhỏ bi quan nhất nhà luôn cảm thấy mọi chuyện nhẹ nhàng hơn.
Thứ hai, đó là mình học được sự buông bỏ. Đã từ lâu trong lòng mình luôn mắc phải một chướng nại với một người bạn. Nhưng ngay ngày mình quyết buông bỏ sự khúc mắc ấy bằng cách tặng một món quà cảm ơn người bạn đó, cũng là ngày mình rời khỏi nơi có bạn đó. Dù bị động rời đi, dù cốt ý mình muốn là mối quan hệ của chúng mình có thể thư thả hơn một chút nhưng không biết vì sao vào thời khắc mình rời đi ngày hôm ấy mình lại cảm thấy nhẹ nhõm vì có lẽ mội thứ đã thật sự kết thúc.
Mình chủ động buông bỏ mọi sự trong tâm trí nhưng ngoài đời vũ trụ lại cho phép mình buông luôn cả nơi chốn và con người. Có phải thật là thần kì không?
Cuối cùng, mình nghiệm ra được một điều là được làm điều mình thích sẽ giúp mình ngủ ngon hơn. Mình thích viết truyện lắm, mình thích cả việc trang trí dàn trang cho truyện, nhưng rất khó để đem hết những tưởng tượng của mình bày ra trang giấy. Vậy mà mình đã làm được, sau hơn 4 thánh ấp ủ mình đã dàn được những trang truyện đầu tiên. Hôm ấy mình cười không ngừng, niềm vui thỏa mãn lan chạy tê ran khắp các tế bào trong cơ thể, đến tối đi ngủ mình còn rít lên sung sướng như lần đầu được thưởng đồ chơi. Mình đã ngủ một mạch tới sáng không thức dậy trằn trọc giữ đêm như thường khi nữa.
Có lẽ điều cuối cùng không phải phát hiện gì lớn lao lắm nhưng nó làm mình cảm thấy như tìm được một ánh sáng nhỏ nơi cuối đường hầm, như thấy được một con đom đóm dẫn đường giữa rừng già mù mịt.
Một năm mới sắp đến, chưa bao giờ mình chông chênh và sợ hãi như lúc này, nhưng cũng chưa bao giờ mình sống cho mình nhiều như lúc này. Vẫn những hy vọng cũ là sức khỏe cho cả gia đình, can đảm cho bản thân, thêm một mong muốn mới đó là có lòng tin vào những điều mình làm, tin vào tương lai tốt đẹp phía trước, mình chúc cho bản thân luôn cố gắng sống đến cuối cùng. <3
Nhận xét
Đăng nhận xét