Vì sao mình nhảy nhót - Hé lộ thế giới trẻ tự kỷ

Vì sao mình nhảy nhót

Chào mừng các bạn đến với Nhà Kho của Ú đây là góc nhỏ để mình sáng tạo và chia sẻ những điều mình nghĩ là có ích cho mọi người.

Trong bài viết ngày mình sẽ giới thiệu đến các bạn một quyển sách rất hay và ý nghĩa nhưng ít người biết đến. Tên cuốn sách là “Vì sao mình nhảy nhót” của tác giả Naoki Higashida.

Công việc của mình đôi khi sẽ tiếp xúc với trường hợp các bé tự kỉ độ tuổi từ mần non tới tiểu học, hiếm khi mình gặp trường hợp tự kỉ ở người lớn. Mình từng nghĩ trẻ tự kĩ đến một lúc nào đó sẽ hết và người lớn sẽ không bị tự kỉ, kèm theo đó mình cũng từng mặc định là người tự kỉ sẽ tiếp thu hơi chậm và họ cũng không hiểu được cảm xúc của người khác.

Một hai năm gần đây mình có xem hai phim có đề cập đến chứng tự kỉ ở người lớn là, It's okay to not be okay (Điên thì có sao) và Extraordinary Attorney Woo (Nữ luật sư kì lạ) thì mình mới biết rằng, người tự kỉ cũng có tình cảm, cũng có khả năng học tập như những người bình thường khác.

Rồi mình nhớ ra mình có một quyển sách viết về trẻ tự kỉ đã đọc qua nhưng chưa thật sự hiểu, thế là mình lôi ra đọc lại. Sau lần đọc lại này mình có so sánh với các nhân vật trong phim và hiểu hơn một ít về thế giới quan của người tự kỉ.

Nội dung sách là những giải đáp cho một số thắc mắc của chúng ta về thế giới của người tự kỉ, những câu hỏi tại sao được chính tác giả một người tự kỉ giải đáp một cách ngắn gọn, dễ hiểu và rất tình cảm.Tuy nó không đến từ những bác sĩ chuyên khoa hay có bằng chứng khoa học nào chứng minh nhưng mình nghĩ  không ai có thể trả lời chính xác những câu hỏi ấy hơn người trong cuộc phải không nào.

Điển hình một số câu hỏi sau đã giúp mình hiểu rõ thêm về hai nhân vật trong phim, cũng như hiểu thêm về chứng tự kỉ.

Đầu tiên là tại sao các bạn lại kén ăn như vậy? Trong phi nữ luật sư kì lạ thì nữa chính chỉ ăn cơm cuộn và không ăn món khác. Mình tưởng đó là một chi tiết để làm điểm nhấn thêm cho nhân vật thôi. Đến khi đọc lại sách thì mình mới hiểu chính xác tại sao như thế, Qua giải thích của tác giả sách thì những món ăn xa lạ không được mặc định trong não của họ là thức ăn cho nên khi ăn những thức ăn mới đó nó chẳng có mùi vị gì cả. Còn những thứ ăn quen thuộc làm họ thấy ngon miệng vì họ đã quen với nó rồi.

Tiếp theo mình cũng hiểu được, tại sao họ thích nhảy nhót chỉ vì khi đó họ mới cảm thấy được cơ thể của mình. Ngoài ra còn tại sao họ không thích người khác chạm vào người họ. Và còn tại sao họ thích sắp xếp mọi thứ theo thứ tự hau để đồ vật theo hàng.





Qua những câu trả lời đơn giản của cậu bé mình hiểu được phần nào cách thức người tự kỉ cảm nhận về thế giới và cơ chế phản ứng của họ đối với những tình huống trong đời sống hằng ngày. Cảm xúc của họ trồi sục thất thường và họ hay có những hành động không hợp với bối cảnh là do những kí ức trong đầu họ không được sắp xếp gọn gàng mà lộn xộn khiến cho việc nhặt ra để xử lý tình huống cũng như biểu đạt cảm xúc có phần khó khăn. Nên làm ta nghĩ họ bị không có cảm xúc hay chậm phát triển tư duy

Đặc biệt mình rất ấn tượng với sự nhạy cảm và sâu sắc của tác giả sách. Khi viết quyển này tác giả chỉ khoảng 13 tuổi, dù vậy những suy nghĩ của tác giả đã rất trường thành, điều đó càng chứng minh chứng tự kỉ không liên quan gì đến sự phát triển trí tuệ.

Có một đoạn mình thích nhất trong sách, nó làm mình suy nghĩ về bản thân mình, cuộc sống của mình làm mình biết trân trọng hơn những thứ mình đang có cố gắng sống để tận hưởng cơ hội tuyệt với có mặt trên thế gian này.

 

Không chỉ có giải đáp thắc mắc. trong sách còn có một số tác phẩm truyện ngắn của tác giả, những câu chuyện có góc nhìn lạ, mình cảm thấy nó vừa ngây thơ hợp dành cho lứa tuổi thiếu nhi, cũng vừa đáng cho người lớn suy ngẫm.

Nhất là truyện "Con đây mẹ ơi"  nó phần nào thể hiện sự yêu thương của mình đối với mẹ, và hơn hết là tình yêu cuộc sống mãnh liệt của tác giả.

Cuốn sách đối với mình là một viên ngọc quý, nó từng giúp một người mẹ có con tự kỉ hiểu hơn về con của bà, cũng giúp mình có góc nhìn mới về người tự kỉ, cũng nhờ hiểu hơn nên có lẽ mình bao dung hơn, kiên nhẫn hơn với các bé tự kỉ mà mình có dịp tiếp xúc sau này, và hơn hết là mình biết tôn trọng cảm xúc của họ.

Người tự kỉ cũng có cảm xúc chỉ có là họ khó có thể nó ra hiện đúng lúc. Họ có thể cảm nhận được tất cả mọi thái độ cũng như tình cảm của người xung quanh, cho nên chúng ta phải cẩn trọng để không mang lại cho họ những cảm xúc tiêu cực, vì những cảm xúc đó có thể bị khuếch đại khi ảnh hưởng lên họ và nó nó sẽ được hoặc bị bộc lộ mà không báo trước.

Trong khuôn khổ bài này cũng không thể trình bày hết cái hay của cuốn sách mỏng này. Mình mong các bạn hãy mua sách và đọc để có cảm nhận riêng của mình nhé. <3

 

Nhận xét

Có Thể Bạn Sẽ Thích