#22 Mùa hè ngoại ô
Mùa hè vùng ngoại ô thành thị.
Ngày còn nhỏ, đôi khi tôi cũng từng thắc mắc tại sao mùa hè của mình không được như trong phim. Các nhân vật trong phim được đi du lịch biển hay đến Đà Lạt mát mẻ, họ còn về quê ngoại nghỉ hè vài tuần hay gặp bạn mới khi tham gia những câu lạc bộ ở nhà thiếu nhi. Tại sao mùa hè của tôi chỉ quanh quẩn trong xóm nhỏ?
Tôi nào biết, đối với những đứa trẻ sống trong xóm lao động ở vùng ngoại ô thành thị như chúng tôi thì mấy cái viễn cảnh ấy chỉ có trên tivi. Nơi tôi sống khi trẻ con nghỉ hè, bố mẹ vẫn phải mưu sinh lấy đâu ra thời giờ mà du lịch. Tiền nong kiếm về cũng chỉ vừa đủ trang chải chẳng có dư đâu mà cho tụi tôi học các lớp năng khiếu ở nhà thiếu nhi.
May sao khi ấy, đám con nít chơi chung đều nông cạn nên chẳng nghĩ gì nhiều và luôn nhìn đời qua lăng kính giản đơn. Chúng tôi khoái mùa hè chỉ vì nghỉ hè là không cần dậy sớm, là được xem tivi suốt ngày, là có thể chạy xe đạp tới sáu giờ chiều không cần làm bài tập. Trong mắt bọn tôi, những ngày tuổi thơ ấy, luôn vàng óng màu nắng hè của những buổi trưa tập chạy xe đạp hai bánh . Trong xóm, chỗ cho thuê xe đạp chỉ có đúng hai chiếc xe đạp nhỏ bánh có ba màu vàng xanh đỏ. Cả bọn ba bốn đứa phải gom tiền cử, đứa năm trăm đứa một ngàn, mướn xe theo phút rồi đứa lựa đi đứa lựa về, luân phiên nhau tập đạp.
Trên con đường rộng nhất xóm, cứ mỗi trưa chiều bọn tôi lại xiu vẹo tập đạp xe. Cả chục bận, ngang qua quán bà Tư tạp hóa, ngang qua hàng hủ tiếu của mẹ nhỏ Ní. Tối về ống quyển đứa nào cũng bầm đen do bàn đạp đập vào, vậy mà cứ khi nào có được dăm ba ngàn cả bọn lại hùng nhau mướn xe tập tiếp.
Hè cũng là mùa có những cơn mưa bất chợt, đám trẻ con lôm côm đủ độ tuổi trong xóm lại tù xì chia làm hai phe chơi đuổi bắt tắm mưa. Những hôm triều cường lên trùng với lúc cơn mưa ào ạt đổ xuống, cả xóm nghèo được dịp biến thành công viên nước. Mấy đứa nhỏ tắm mưa lội nước đầu ngón tay móp méo, miệng đánh bò cạp vì lạnh nhưng vẫn hiên ngang bảo vệ đồng đội khỏi những trái bom nước bom cát của đội đối phương. Tụi nó không sợ gì chỉ sợ bị ba má kêu về không cho chơi nữa.
Còn những ngày không mưa nhưng cũng không có tiền mướn xe đạp thì chúng tôi lại bày trò xây nhà chòi, dùng vé số làm tiền, hái lá cây xắt nhỏ làm cơm, tập làm gia đình có ba mẹ cùng đàn con nhí nha nhí nhố chỉ biết đòi ăn.
Khi chán chê đóng giả cuộc sống nghèo túng, chật chội trong nhà chòi, tụi chúng tôi lại học theo những nhưng bộ phim trên tivi mà đóng vai công chúa, hoàng tử, hiệp khách giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Chúng tôi bẻ cành cây làm kiếm, quấn chăn làm áo, lấy giấy cắt dán làm vương miện, rồi còn xếp thành phi tiêu. Hồi ấy cứ bộ phim nào nổi tiếng là chừng mươi ngày sau dàn diễn viên nghiệp dư trong xóm lại túm tụm nhau tái hiện.
Vậy đó, mùa hè của tôi tuy không thi vị như trong truyện không sôi động như trên phim, nhưng với tôi nó là tuổi thơ và luôn là độc nhất. Nhờ nó mà tôi biết đi xe đạp, mới ngộ ra mình không có khiếu diễn xuất, nhưng lại có trí tưởng tượng bay cao. Và nó còn dạy về tình bạn, về sự san sẻ, về những niềm vui nhỏ bé từ cuộc sống thường ngày.
Nhận xét
Đăng nhận xét