Reply 1988


REPLY 1988


Bộ phim mà bạn không thể ghét bất kì nhân vật nào.

Lúc đầu mình không có muốn xem phim vì nghĩ nó cũng bình thường, với lại mọi người nói nó cảm động lắm nên càng không muốn xem vì sợ sẽ khóc.

Đến khi chị bạn (chị này kén phim cực kì) khen lấy khen để và nói rằng đây là bộ phim Hàn đầu tiên gần đây chị xem hết được cả bộ. Thế là xem thử và sụp hố tới bây giờ. Đây cũng là bộ phim Hàn đầu tiên mình xem lại từ đầu đến cuối lần hai.

Phim kết hợp hài hòa giữa những tình tiết cảm động với những tình huống khiến mình cười nghiêng ngã. Tạo hình nhân vật theo phong cách những năm hòi đó, nhưng mà nhìn cũng rất là thời trang. Thêm dàn diễn viên diễn xuất quá ổn nên không còn gì chê trách.

Về nội phim. Nó là một bức tranh cuộc sống muôn màu của các nhân vật trong phim. Tình bạn, tình yêu, tình thân, tình người được thể hiện không sót một khía cạnh nào. Biên kịch rất tài tình khi lồng ghép được tất cả vào một bộ phim mà không làm cho nó nhàm chán, gượng ép.

Mỗi tập phim như một tác phẩm điện ảnh vì nó dài độ 1 tiếng 30 phút, nội dung mỗi tập tròn đầy. Các bạn sẽ được mãn nhãn vì cảnh quay đẹp ngây ngất, sụt sùi vì cảm động, và đã tai vì những câu thoại rất chi là sâu sắc.

Mình gởi tới các bạn một số hình ảnh và cảm nhận mà mình sưu tầm từ một bạn mọt phim review phim chuyên nghiệp, mình rất hâm mộ bạn này bạn đó cảm phim rất tốt, lại thêm siêng năng cap hình viết bài nữa. (dòng in nghiêng là cap của Su Trần mọt phim chuyên nghiệp nói trên)


5. Bố Dong Il đứng chờ để đưa thuốc và tiền cho con gái, bố còn viết lên đó là mỗi loại thuốc phải sử dụng vào lúc nào.

Trong gia đình, Bora là người “lạnh lùng” nhất. Cô chị tưởng như ghê gớm nhất xóm này cũng có những nỗi lòng riêng, trong đó là tình cảm dành cho bố. Là con gái cả, lại có tính cách cứng rắn và mạnh mẽ hơn người, mọi người luôn cảm thấy Bora và bố rất lạnh nhạt với nhau. Thế nhưng, đối với người xem như mình, có lẽ những cảnh của Bora và bố là những cảnh cảm động nhất phim.

Ngày ấy con gái lái xe lên Seoul để luyện thi tư pháp, có 1 ông bố tưởng như không về nhà tiễn con nhưng thật ra lại đừng chờ sẵn ở trên đường chỉ để đưa cho con chút thuốc men và tiền tiêu vặt. Đưa xong lại vội gạt nhau đi để không phải buồn hay khóc lóc. Khỏi nói cảnh này đã khiến mỗi người xem nhớ về chính bản thân mình và bố mẹ như thế nào.

“Cầm lấy đi. Thỉnh thoảng mua thịt mà ăn. Không nhiều đâu. Đừng mua bữa ăn 500 won ở quán ăn ở trường nữa. Lâu lâu hãy đãi bản thân nhé.”


8. Sun Woo ăn hết phần cơm mẹ chuẩn bị.

Chỉ là 1 khoảnh khắc rất nhỏ của bộ phim thôi, nhưng đủ để trái tim mình rung lên 1 nhịp. Mẹ Sun Woo nấu ăn không ngon, qua những gì thể hiện trên phim thì chúng ta có thể hiểu là luôn mặn chát, ngay cả món xúc xích chiên trứng mà Dong Ryeong bảo “Món này kiểu gì chẳng nấu ngon được”, cô ấy cũng làm dở tệ, nhưng Sun Woo luôn tỏ thái độ bất bình khi món ăn của mẹ mình bị chê. Cậu luôn ăn hết, dành lời khen cho mẹ và có 1 lần vì đi chơi mà quên ăn, sợ mẹ buồn, cậu bé đã ngồi ngoài sân ăn cho bằng hết mới vào nhà. Khỏi phải nói, mẹ Sun Woo đã vui sướng đến thế nào khi nhìn thấy cặp lồng cơm sạch bách.

“Đôi lúc, làm người khác ảo tưởng cũng không sao. Ví như bạn sẵn lòng ăn những bữa cơm dở tệ nhưng miệng lại khen ngon miễn là điều đó khiến mẹ hạnh phúc.”



20. Taek và Sun Woo ngồi nói chuyện với nhau về chuyện bố mẹ.

“Một ngày nọ, tớ trở về sớm từ Viện Cờ vây. Tớ thấy bố tớ đang 1 mình ăn cơm nguội với nước. Bố không nghĩ là tớ về sớm thế. Ông bối rối và xấu hổ không biết nên làm gì. Nhìn thấy dáng vẻ đó của bố tớ, tớ đã nghĩ nếu có ai đó bên cạnh bố thì tốt biết mấy. Tớ mừng vì đó là mẹ cậu. Thấy nhẹ nhõm.”
”Cậu không sao chứ? Cậu không nghĩ đến mẹ à?”
“Thời gian của tớ dài hơn cậu. Nên tớ dễ dàng đón nhận hơn.”


21. Jung Hwan thầm nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, gia đình này không thể thiếu mẹ.” ❤️

Bình thường việc gì cũng tới tay mẹ, đến chuyện không được vừa ăn vừa nằm cũng phải để mẹ nhắc cả 3 bố con. Vậy mà mẹ có việc phải đi vắng 2-3 ngày, không hề yên tâm tí nào. Dù đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc và hướng dẫn cẩn thận từng tí, mẹ vẫn nơm nớp mau về để xem bố con có ổn không. Bố con thì cũng vì tâm lý sợ mẹ mắng mẹ trách mà dù có ăn ở bề bộn đến đâu, biết tin mẹ sắp về cũng ráng dọn dẹp cho tươm tất. Tưởng mẹ vui chứ mà ai ngờ về nhà mẹ buồn queo. Không hiểu tại sao nên Jung Hwan đã nghĩ mãi, rồi hỏi Dong Ryeong. Cậu bạn đã giải thích cho Jung Hwan hiểu và thế là ông chủ Kim và anh Jung Bong “hứng chịu” tất cả.. Thẳng tay gạt vỡ viên than xong còn dí tay anh vào vung nồi nước đang sôi thì chịu rồi 🥲

“Bạn biết mình đã đủ tuổi an ủi mẹ là khi bạn đủ trưởng thành để có thể nói những lời như “con cảm ơn mẹ” hay “con yêu mẹ”. Bây giờ, để mẹ hạnh phúc thì chỉ cần nói “Con cần mẹ” là quá đủ rồi.”


26. Deok Sun đến phòng trọ của chị Bora ❤️

“Chị ơi, chị ở nơi như thế này à?”
“Em bị sao vậy?”
“Sao lại ăn mỳ? Chị có tiền mà. Chị nên ăn cơm chứ!”
“Chị có tiền, nhưng không có thời gian.”
“Chị ngốc quá huhuhu”

Nhăn nhó vì bị mẹ bắt đem đồ ăn lên cho chị, ở nhà còn ghen tị với chị vì được ra riêng ở và được bố mẹ chu cấp, đến nơi mới nhận ra chị đang phải sống vất vả như thế nào trong khi mình thì vẫn còn đang được mẹ chăm sóc, chẳng phải làm việc gì. Hoàn cảnh của Bora cũng giống như bao người con đi học, đi làm xa nhà thôi, cảnh đời thường đến nỗi xem mà ứa hết nước mắt. Em gái nhỏ còn chưa trải đến, chưa biết được nỗi vất vả của người làm chị, ở nhà chỉ mải cãi nhau chí choé nào hay biết gì đâu.


33. Lời tạm biệt xóm nhỏ Ssangmun ❤️

“Tôi không thể quay về thời thanh xuân và cả con phố này nữa. Thời gian vẫn sẽ trôi, mọi thứ đều sẽ qua và sẽ già đi. Có lẽ đó là lý do thời thanh xuân thật tươi đẹp. Nó tỏa sáng rực rỡ chỉ trong 1 khoảnh khắc. Nhưng bạn lại không thể quay lại. Tôi nhớ khoảng thời gian đó và nhớ con phố đó, không phải vì tôi nhớ tôi thời trẻ. Mà vì nơi đó là thanh xuân của bố, thanh xuân của mẹ và của cả bạn bè tôi. Vì đó là nơi cất giữ thanh xuân của mọi điều tôi yêu nhất.

Gửi những thứ không còn nữa, gửi đến thời gian đã trôi qua, tôi muốn nói lời tạm biệt muộn màng này. Tạm biệt nhé, thanh xuân của tôi. Tạm biệt nhé, Ssangmun Dong.”

Có 1 comment mà mình từng đọc thế này:
“Phim có vai phản diện không? Có. Đó chính là sự khốc liệt của thời gian. Một bộ phim mà không ai thắng nổi kẻ phản diện đó. Phản diện đã cướp đi thanh xuân của bọn trẻ trong xóm, cướp đi sự vững vàng như núi Thái Sơn của các ông bố bà mẹ, cướp đi cái tình nghèo ấm áp của con ngõ. Cuộc sống khá lên nên ai cũng muốn đổi thay. Tại sao chúng ta buồn nhiều? Tại sao chúng ta khóc nhiều? Vì dù nhân vật trong phim hay cả chúng ta, đều không thể thắng nổi vai phản diện ấy.”

Kèm với những khúc khóc bụp mắt thì cũng không thiếu nhứng tình tiết cười bò. Xem hết phim mấy lần rồi mà mình vẫn tiếc. Tập cuối mình khóc tu tu luôn, khi thấy cảnh điêu tàn ở ngõ Ssang Mun, mình còn tiếc vì chưa có một cái kết viên mãn cho nhân vật Jung Hwan. Cứ thấy tội tội nhân vật kiểu gì ấy tại vì thầm thương Deok Sun rất dễ thương. Haizzz nhưng biết sao được đúng không nè, kết phim như vậy mới thật sự giống thực tế và theo mình nghĩ đó chính là một trong những điều làm khán giả day dứt và nhớ về phim rất lâu.

Hãy xem phim này cùng gia đình, cùng bạn thân. Mình chắc chắn các bạn sẽ có được những phút giây giả trí rất nhân văn. ❤ ❤

Đây là link bài viết của bạn Su Trần mình lưu lại để làm kỉ niệm. Đây mình có hỏi xin phép bạn đó rồi nhé.




Clip hậu trường


Còn đây là OST phim.




Nhận xét

Có Thể Bạn Sẽ Thích